Chủ Nhật, 8 tháng 4, 2012

BÙI MINH QUỐC: NHỮNG NGÀY THƯỜNG ĐÃ CHÁY LÊN

Bùi Minh Quốc, nhà thơ, hình như là chồng của Dương Thị Xuân Quý. Người nữ liệt sĩ anh hùng đã nằm lại ở mảnh đất Duy Xuyên, Quảng Nam tromg kháng chiến chống Mỹ và cũng là nhà thơ. Tác giả có " Bài thơ về hạnh phúc khá hay". Trong đó có đoạn :
Thôi em nằm lại với đất lành Duy Xuyên
Trên mồ em có mùa xuân ở mãi
Trời chiến trường vẫn một sắc xanh nguyên
Trời chiến trường không một phút bình yên
Súng nổ gấp anh lên đường đuổi giặc
Lấy nỗi đau vô cùng thành sức mạnh vô biên
Bước truy kích đạp trăm rào gai sắc.....

Đã lâu rồi không có duyên đọc thơ BMQ, vậy mà hôm ngay tình cờ đọc lại bài thơ đây thấy khá hay. Hình như thời nào cũng có nhiều chuyện để nói. Tưởng làm thiện hóa ra ác, tưởng ác hóa ra thiện. Chính và tà sao cứ hỗn   độn nhập nhòe. Càng đọc càng phục thâm ý của cổ nhân khi tìm ra kinh dịch mà cụ Nguyễn Hiến Lê gọi là : Kinh Dịch - Đạo của người quân tử
Lại lạc đề mất rồi, thôi nhường lời lại cho Bùi Minh Quốc


BÙI MINH QUỐC: NHỮNG NGÀY THƯỜNG ĐÃ CHÁY LÊN

Những ngày thường đã cháy lên*


Bùi Minh Quốc
Cái ác, nếu được ý thức không phải với một
thái độ ghê tởm, sẽ chỉ đẻ ra cái ác lớn hơn.
DOSTOIEVSKI
 Không có ai
Không có ai
Có thể ngẩng nhìn trời
Bình tâm mỗi sáng
Khi những thằng đểu còn trong Đảng
Không có ai
Không có ai
Yên nghỉ đời đời
Hồ Chí Minh
Trần Phú
Minh Khai
Mắt các người làm sao nhắm được?
Những người lính vô danh
Những người mẹ vô danh
Đã ngã xuống những nẻo đường dằng dặc chiến tranh

Mắt các người làm sao nhắm được
Xương máu các người đã nhào nên đất nước
Từ dưới mồ trừng mắt nhìn lên:
Ai đổ máu xương cho Đảng cầm quyền?
Khi bọn đểu còn trong Đảng
Ai có thể bình tâm mỗi sáng?
Chừng nào còn một kẻ quyền uy
Nghênh ngang lâu đài phía nam vi-la phía bắc
Bước lên bục cao rao giảng trơn lì
Về sự quên mình cho dân cho nước
Đất nước thêm một lần ô nhục
Chừng nào còn một kẻ quyền uy
Nhấc điện thoại đổi đen thành trắng
Bước lên bục cao rao giảng trơn lì
Về dân chủ
Đất nước thêm một lần khốn khổ
Đồng chí - tiếng ấm nồng máu đỏ
Sao có lúc vang lên lạnh rợn thế này?
“Đồng chí!” – dao đã nằm ém nhẹm dưới lòng tay
Mưu mô đã xong
và mọi ngả đường đã giăng cạm bẫy
Khí trời khí trời mỗi ngày ta thở
Bị ô nhiễm bởi bao lời dối trá
Phổi ta nám rồi… ta dẫu có làm sao
Nhưng lũ trẻ, trời ơi, lũ trẻ
Chúng lớn lên sẽ hít thở thế nào
Nếu dối trá vẫn chồng lên dối trá!
Khi bịp bợm còn vung muôn trò xiếc vô hình
Khi ngu dốt còn kết thành thế lực
Tấm thẻ-đỏ-tim-tôi còn thét lên trong ngực
Tiếng thét hãy vang xa rung chuyển thế gian này!
Ta đau sự nghiệp này
Hơn hết mọi niềm đau
Thưa Mẹ
Đau cùng cực như đất trời vò xé
Như thuở nào quằn quại Mẹ sinh con
Suốt một đời bạc tóc dưới mưa bom
Mẹ lầm lũi đào hầm nuôi Cách mạng
Con xin nói
Với tất cả tấm lòng và lương tri cộng sản
Mẹ chẳng phải đảng viên
Nhưng mẹ có tấm thẻ-đỏ-trái-tim ròng ròng máu ứa
Chính Mẹ chứ không ai
Mẹ phải nắm quyền
Hỏi tội những thằng thẻ đỏ tim đen!
Đà Lạt 19.8.1988
B.M.Q.
________________
*Mượn tên một cuốn tiểu thuyết của Xuân Cang. Nguồn :huynhngocchenh.blogspot.com

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét