QUẢN LÝ ĐÔ THỊ VÀ GIAO THÔNG BẰNG ĐẦU
ĐẤT SÉT.
Đây là
văn hóa giao thông của thành phố tự hào văn minh hiện đại nhất nước
|
Từ sau năm 1975, đô thị và giao thông đô thị ở Việt Nam đã
phát triển một cách hoang dã. Đó là hệ quả của một thời đưa những người không
có một chút am hiểu lên quản lý đô thị và giao thông đô thị.
Nhà cửa và các khu dân cư cho xây dựng bừa bãi không theo một
tiêu chí quy hoạch hợp lý nào. Xe gắn máy cho nhập về thả cửa và không hề nghĩ
gì đến việc phát triển hệ thống giao thông công cộng.
Quốc lộ 1 A là xương sống giao thông Bắc Nam , là huyết mạch vận hành và phát triển
kinh tế của cả nước mà đến bây giờ nhiều đoạn vẫn còn như con đường làng. Trong
khi đó thì cách đây hơn 10 năm, dồn hết tiền của vào xây dựng con đường Trường
Sơn đầy tốn kém để rồi bỏ không và lại tốn tiền duy tu bảo dưỡng hàng năm lên
đến hàng trăm tỷ đồng. Chưa nói là nhờ con đường nầy mà bọn lâm tặc, bọn kinh
doanh gỗ lậu đã phá tan nát hết núi rừng Trường Sơn gây ra những trận lũ càng
ngày càng dồn dập và khốc liệt cho vùng đồng bằng miền Trung.
Những tưởng sau hơn 35 năm, thế hệ những người quản lý sau nầy
có học hành bài bản hơn. Nhưng những gì họ làm ra cho thấy phần lớn họ cũng chỉ
là những cái đầu đất sét.
Trước hết là những con đường ven biển mà hầu như tỉnh nào có bờ
biển cũng đua nhau làm để tăng quỹ đất. Những cái đầu đất sét ấy cứ đều đều
cách mép biển chừng 100 mét là vẽ một con đường và cho như vậy là đẹp. Không có
cái đầu nào hiểu rằng đường ven biển là con đường du lịch. Con đường đó phải có
lúc ăn sát ra biển để có cảnh quan và có lúc đi sâu vào trong để tạo ra quỹ đất
du lịch biển và để bảo tồn những làng ngư dân ven biển lâu đời.
Con đường từ Phan Thiết đến mũi Kê Gà là một minh chứng hùng hồn
cho những cái đầu đất sét quy hoạch giao thông. Con đường ấy cứ đều đặn bò sát
mép biển, chỗ nào mép đất nhô ra thì nhô ra theo, chỗ nào mép đất thụt vào thì
thụt vào theo một cách ngây ngô. Con đường ấy làm cho đất phía bên biển quá hẹp
không thể xây dựng công trình du lịch được, còn đất phía bên trong thì chỉ còn
xây dựng nhà phố chứ không thể nào phát triển khách sạn lớn hoặc các khu
resort, du lịch to đẹp đúng chuẫn được vì du khách muốn ra biển thì phải băng
qua đường.
Ông Nguyễn Bá Thanh ở Đà Nẵng được ca ngợi là có đầu óc lắm
nhưng con đường ven biển từ Sơn Trà vào đến Ngũ Hành Sơn thì cũng được vạch ra
ngây ngô không khác gì đường Kê Gà. Từ Sơn Trà vào đến Bắc Mỹ An dài gần chục
cây số, con đường cứ đơn điệu chạy sát mép biển. Ở khu vực biển tuyệt đẹp nầy
chỉ có thể xây dựng được các khách sạn cở 2, 3 sao như khách sạn Mỹ Khê
là cùng. Đoạn từ Bắc Mỹ An vào Non Nước, may mắn là trước khi vạch ra con
đường, đã có khu resort Furama nằm sát biển, do vậy con đường chạy tránh vào trong
tạo ra một quỹ đất du lịch ven biển rất đẹp nép theo khu Furama. Nhờ vậy mà thu
hút được hàng loạt dự án đầu tư lớn vào du lịch ăn ttheo khu Furama.
Nhưng cũng hết sức buồn cười, kể từ đó chạy vào đến cửa Đại (Hội
An) dài gần 20km, con đường cứ thế đều đều chạy sâu trong đất liền không có một
chỗ nào nhô ra sát biển để có được cảnh quan biển, thật là đáng tiếc.
Trong đô thị thì những cái đầu đất sét thể hiện rất rõ qua các
biển báo giao thông và cách phân luồng. Lấy Sài Gòn là một đô thị tự hào là văn
minh, hiện đại nhất nước ra đơn cử.
Đến tận bây giờ thì một số giao lộ phức tạp mới xây mới có biển
chỉ đường. Vẫn còn rất nhiều giao lộ khác chưa có biển chỉ đường như giao lộ
Nguyễn Hữu Cảnh- chân Cầu Thủ Thiêm, giao lộ Nguyễn Hữu Cảnh- chân cầu Sài Gòn,
vòng xoay Dân Chủ, vòng xoay Phù Đổng, vòng xoay Quách Thị Trang…Và những biển
chỉ đường đến những địa điểm quan trọng như sân bay, ga xe lửa, bưu điện trung
tâm, chợ Bến Thành, bệnh viện lớn, tòa thị chính, dinh Thống Nhất, ngã tư Hàng
Xanh, ngã tư Bãy Hiền…hầu như không có. Người dân làm ăn cạnh những giao lộ đã
quá bực mình vì bị khách đi đường hỏi đường nên phải tự vẽ những bảng chỉ đường
như sau để bớt bị phiền hà. Thật không còn gì bôi bác chế độ hơn thế này!
Bị phiền
vì bị hỏi đường quá nhiều, người dân tự chế bảng chỉ đường
|
Một thành phố hiện đại thì phải có hệ thống biển báo thật khoa
học để cho bất cứ ai muốn tìm đường cũng không cần phải dừng xe hỏi đường. Điều
nầy tôi thường viết báo nói đi nói lại rất nhiều lần từ 20 năm qua nhưng những
cái đầu đất sét chỉ biết “kiếm chát” không hề nghĩ đến.
Còn việc phân luồng thì hết sức tùy tiện, không am hiểu một chút
gì về vận trù học. Cứ hứng lên thì cho hàng loạt đường thành một chiều. Thấy
rối tinh lên lại điều chỉnh về như cũ. Chuyện ấy cứ lặp đi lặp lại ở Sài Gòn
khá nhiều lần.
Việc phân làn xe cũng rất bất nhất giữa các địa phương. Trên
Quốc lộ 13, đoạn ở Sài Gòn thì cho xe tải và xe con đi chung làn nhưng qua Bình
Dường thì xe tải và xe con lại tách riêng ra. Tương tự như vậy với quốc lộ 1A
giữa Sài Gòn và Đồng Nai. Kiểu cố tình bất nhất như vậy là nhằm mục đích gì nếu
không phải là để tạo điều kiện cho cảnh sát giao thông kiếm ăn?
Những bất hợp lý trong giao thông nói chung và trong giao thông
đô thị nói riêng thể hiện qua các chuyện nhỏ như: biển báo, cách phân làn, các
quy định…kể ra không thể nào hết.
Biển báo dưới chân hầm Thủ Thiêm,
hướng đi Đại lộ Đông Tây với rất nhiều chữ khiến người đi đường khó có thể
đọc hết nếu không dừng lại. Ảnh: H.C.
/VNE
|
Một biển báo thay thế biển báo
"cấm" ở trên được thành viên của một diễn đàn trên Internet đưa ra
để dạy quan chức giao thông đầu đất sét.
|
Gần 40 năm sau hòa bình, tôi tin là đã có một thế hệ quản lý mới
được cho ăn học và có bằng cấp chuyên môn đàng hoàng. Tôi vốn tôn trọng nhà cầm
quyền nên không tin rằng đám quan chức quản lý mới ấy chỉ toàn là phường giá áo
túi cơm, toàn là bọn bằng cấp giả hoặc bằng thật học giả như dư luận khắp nơi
luôn râm ran. Nhưng những gì tôi thấy các vị ấy làm, chỉ trong lãnh vực quản lý
đô thị và giao thông, thì không thể nào làm tôi không tin rằng đầu óc các vị ấy
chỉ toàn là đất sét. Mà đỉnh cao đất sét ấy là ngài bộ trưởng Đinh La Thăng.
Còn ai cao hơn nữa không, tôi không biết nên không dám nói.
Tại sao tôi phải tin rằng các vị là đầu đất sét? Vì tất cả những
điều tôi nói ở trên là những kiến thức cơ bản mà một học sinh sau khi tốt
nghiệp phổ thông một cách nghiêm túc đều phải biết, không cần đến trình độ
chuyên ngành gì cao siêu ghê gớm như bằng cấp của các vị ghi.
Và thành thật xin lỗi những vị quan chức khác, số rất ít thôi, không phải là đầu đất sét.
Và thành thật xin lỗi những vị quan chức khác, số rất ít thôi, không phải là đầu đất sét.
Nguồn : Đôi lời tâm sự lúc buồn vui của Huỳnh Ngọc Chênh huynhngocchenh.blogspot.com
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét