“trí thức là người làm những việc chẳng ăn nhập gì đến họ,
(s’occupe de ce qui ne le regarde pas). Kỹ sư thì không lo xây cầu, thầy thuốc
thì không lo khám bệnh… Tại sao họ lại xớ rớ vào những chuyện không liên quan
gì đến họ vậy, tại vì họ cho đó chính là chuyện của họ.
Chuyện không phải là của họ mà họ thấy là của họ. Cái thấy đó làm họ trở thành
trí thức .
(Jean Paul Sartre)
Giáo sư Tương Lai
Bài đã
đăng trên “Doanh nhân Sài Gòn cuối tuần” số 458, thứ sáu 8.6.2012. Vietnamnet
đưa lại ngày 9.6.2012 theo bản DNSGCT đã đăng. Dưới đây là bản gốc của người
ghi gửi để tôi xem lại, nhưng khi đưa lên báo, tòa soạn DNSGCT cắt bỏ một số
đoạn [in màu đỏ], để cho rõ ý của tôi, xin đăng bản gốc đó.
Tương Lai
|
Giáo sư Tương Lai xuất
hiện thường xuyên trên các phương tiện truyền thông, nói lên nhiều suy nghĩ, ý
kiến sắc sảo về các vấn đề trọng đại của thời cuộc. Những bài viết của ông
thường gai góc, nhưng thẳng thắn và trung thực. Các ý kiến của ông chính xác là
góc nhìn của nhà nghiên cứu xã hội học – văn hóa, góp phần tích cực cho sự phát
triển dân chủ và tiến bộ xã hội.
Đầu năm nay khi đang nằm
viện không tham dự được, ông vẫn gửi bài phát biểu của mình tới hội nghị Trung
ương Mặt trận Tổ quốc Việt Nam .
Thưa giáo sư, ông vẫn biết nhiều ý kiến nói thẳng ít khi được lắng nghe, vậy
điều gì khiến ông kiên nhẫn đóng góp?
Tôi đã từng nói công khai khi trả lời phỏng
vấn báo đài nước ngoài, nếu ai cũng ra đi , rồi ở nước ngoài nói thoải mái, tôi
thấy không ổn. Còn tôi, cũng chỉ là một người bình thường. Nhưng dù sao tôi
cũng là người biết chữ, đọc được, hiểu được, lại là một đảng viên. Chế độ này
tồn tại được hay không sẽ có phần đóng góp của tôi,vì đây cũng là xương máu của
tôi . Tôi góp phần mình vào công cuộc chỉnh đốn Đảng để làm trong sách cái chế
độ mà bao xương máu đã đổ ra để có nó. Không phải bằng việc rao giảng đạo đức
suông, mà phải làm như Bác Hồ nói trong Di Chúc ” động viên toàn dân, tổ chức
và giáo dục toàn dân” tham gia vào cuộc chiến đấu mà Bác gọi là “cuộc chiến đấu
khổng lồ”. Cho nên, việc tôi làm là góp phần đánh thức công luận đặc biệt là
trên trận địa văn hóa . Cần hiểu rằng trong văn hóa có chính trị.
Như vậy, phải hiểu ông là
một người phê phán quyết liệt nhưng lạc quan?
Con đường tôi chọn không là một trí thức ngậm
miệng ăn tiền. Không bi quan chán nản mà lạc quan. Lạc quan vì tôi tin vào quy
luật phát triển, vào sức sống mãnh liệt của dân tộc. Tiến hóa là một quá trình
phát triển không phải theo tuyến tính tuần tự như tiến mà là phi tuyến tính với
những bước hợp trội tạo ra những đột biến. Tôi nhớ tại một Hội thảo về truyền
thống và hiện đại, môt học giả Pháp, ông Edouard de Penguilly nói với chúng tôi
:” Lịch sử cổ xưa và hiện đại của các anh cho thấy một điều kỳ diệu là bao giờ
dân tộc Việt Nam cũng tìm được những giải pháp độc đáo cho những vấn đề gặp
phải.
Cùng tắc biến, biến tắc thông là quy luật chung rồi, và sức sống
kỳ diệu của dân tộc đã thể hiện rõ quy luật đó. Sức sống ấy thể hiện rất rõ ở
lớp trẻ. Tôi đã nhìn thấy ánh mắt của họ trong những dịp họ biểu hiện chính
kiến và tình yêu nước khi Tổ quốc bị xâm phạm. Trong ánh mắt ấy tôi thấy và tin
vào sức sống không gì dập tắt được của dân tộc mình. Tôi nhớ là Ph Angghen có
nói một ý mà tôi đã nhiều lần dẫn ra trong các bài viết đã đăng báo : mẫu hình
của một xã hội mới như thế nào sẽ do lớp trẻ xây dựng nên theo khuôn mẫu mà họ
cần. Nguyên văn là thế này : xã ội ấy“sẽ được quyết định khi một thế hệ mới sẽ lớn lên…Khi
những con người như thế xuất hiện, họ sẽ vứt bỏ tất cả những điều
mà theo quan niệm hiện nay họ phải làm : họ sẽ tự biết cần phải
làm như thế nào”.
Ông có cho rằng những ý
kiến của mình đã có kết quả và chí ít cũng giành được thắng lợi nào đó?
Chiến thắng ư? Cũng khó nói đã được những gì,
nhưng chí ít là những điều tôi suy ngẫm để viết ra là trung thực. trung thực
với mình, trung thức với đất nước và nhân dân mình. Tôi hiểu vì lẽ gì mà phải
làm như thế, và tôi tự thấy không xấu hổ với lương tâm. Còn hiệu quả đến đâu
thì có lẽ cuộc đời sẽ nghiệm thu và phê phán.
Có cuộc tranh cãi thế nào
là trí thức chẳng đi đến phân định. Theo giáo sư, ông nghĩ thế nào về vấn đề đó?
Định nghĩa thì nhiều lắm. Nhiều định nghĩa hay, có lý cả, dẫn ra
không hết. Nhưng tôi quan niệm rõ ràng trí thức là một tầng lớp tinh hoa của xã
hội. Ai cũng biết những tên tuổi như Trần Đức Thảo, Nguyễn Mạnh Tường ,Tạ Quang
Bửu, Đặng Văn Ngữ, Hồ Đắc Di, Đào Duy Anh, rồi ngay cả Võ Nguyên Giáp, Phạm Văn
Đồng… – một lớp người tiếp nhận được ánh sáng của nền văn hóa Pháp vượt ra khỏi
ý đồ thực dân của nhà trường do Pháp dựng lên. Vậy trí thức, họ là ai? Tôi
thích ý của Jean Paul Sartre: “trí thức là người làm những việc chẳng ăn nhập gì đến họ,
(s’occupe de ce qui ne le regarde pas). Kỹ sư thì không lo xây cầu, thầy thuốc
thì không lo khám bệnh… Tại sao họ lại xớ rớ vào những chuyện không liên quan
gì đến họ vậy, tại vì họ cho đó chính là chuyện của họ.
Chuyện không phải là của họ mà họ thấy là của họ. Cái thấy đó làm họ trở thành
trí thức . Ở đây ý tưởng của nhà
triết học Pháp thế kỷ XX bắt găp ý của Nguyễn Công Trứ trong Luận về chữ sĩ” có
câu: Vũ trụ
chi gian giai phận sự. Xem việc trong trời đất
là bổn phận phải làm. Phải có danh gì với núi sông như ông nói cũng theo nghĩa
này.
Năm 1997 khi xảy ra sự
kiện Thái Bình, lý do nào khiến ông được tham gia đoàn khảo sát và trực tiếp
viết báo cáo?
Lúc đó tôi đang là viện trưởng Viện Xã hội học, thành viên Tổ tư
vấn của Thủ tướng Võ Văn Kiệt. Khi có sự kiên Thái Bình, Thủ tướng muốn có thêm
góc nhìn khách quan của nhà khoa học nên đã cử chúng tôi xuống Thái Bình. Chúng
tôi về những nơi nóng bỏng nhất, trực tiếp tìm hiểu, lắng nghe dân và nghe cán
bộ địa phương, cập nhật số liệu điều tra và phân tích rút ra kết luận. Bản báo
cáo ” Khảo sát xã hội học về “sự kiện Thái Bình” gửi đến Thủ tướng là đúc kết
từ những dữ liệu trực tiếp thu nhận từ những cái đó, tập trung tìm hiểu và phân
tích là diễn biến tại xã An Ninh, huyện Quỳnh Phụ, cùng với những nghiên cứu bổ
sung tại nhiều địa điểm khác của Thái Bình. Điều tôi nhớ nhất là sự tiếp nhận
và suy nghĩ của Thủ tướng Võ Văn Kiệt từ bản báo cáo đó. Ấn tượng đậm nét nữa là ý kiến của đồng chí Phạm Văn Đồng sau khi
nghe tôi trình bày:”
không được nói đây là mâu thuẫn trong nội bộ nhân dân, mà phải nói rõ đấy là
mâu thuẫn giữa một bên là những người cầm quyền thoái hóa biến chất áp bức, đè
nén nhân dân và một bên là người dân không thể cam chịu phải đứng dậy đấu
tranh. Có phân tích như vậy mới co giải pháp đúng được“!
Ông có so sánh gì về thời
kỳ Thái Bình ấy với tính chất và diễn biến của ngày càng nhiều các cuộc khiếu
kiện đất đai và sự phản kháng của người nông dân hiện nay?
Mức độ của các vụ khiếu kiện đất đai bao giờ
cũng gay gắt. Ngay thời kỳ Thài Bình, có tới năm trên bảy huyện khiếu kiện, kéo
lên có tổ chức bài bản lớp lang, được khởi xướng bởi các cựu chiến .binh. Các
cuộc khiếu kiện có tổ chức với cả ngàn người lên tỉnh không được đáp ứng thỏa
đáng đã đẩy tới những đụng độ giữa người biểu tình và lực lượng công an. Giọt
nước tràn ly là khi công an sử dụng cho bec giê để trấn áp người biểu tình.
Người biểu tình xô đổ bức tường của Viện Kiểm sát huyện Quỳnh Phụ, lấy gạch đá
chống trả. Và dạo ấy tình hình căng thẳng chẳng kém gì sự kiện Tiên Lãng Hải
Phòng tháng tư vừa rồi. Diện cũng rộng hơn, có đến 5 trên 7 huyện có khiếu kiện
tập thể và biểu tình. Vấn đề là sư kiện Tiên Lãng xảy ra trong thời buổi của
internet nối mạng, không thể bưng bít thông tin nên công luận lên tiếng được
ngay. Chuyện này tôi đã nói đến trong bài “Từ “Sự kiện Tiên Lãng 2012 nghĩ về
“Sự kiệnThái Bình năm 1997” đăng trên báo Đại Đoàn Kết.
Có thể nói, do điều kiện
công tác như thế, ông rất hiểu vấn đề nông dân?
Tương đối thôi, đừng nói quá lên, ngượng lắm. Đúng là chúng tôi
có hiểu biết đến một mức nào đó về người nông dân đồng bằng Bắc bộ. Tôi đã có
nhiều bài viết và một số công trình nghiên cứu về những vấn đề xã hội ở Đồng
bằng sông Hồng. Chuyên đề này đã có đăng trong “Làng ở châu thổ sông Hồng
– Những vấn đề còn bỏ ngỏ” do Viện Khoa
Học Xã hội Việt Nam và Trường Viễn Đông Bác cổ tổ chức nghiên cứu và xuất bản
năm 2002.
Trong một dịp làm việc, đại tướng Võ Nguyên Giáp có hỏi tôi vấn
đề gì đặt ra cho nông thôn hôm nay, tôi trả lời rằng tất cả những vấn đề mà Qua
Ninh và Vân Đình (bút danh của Trường Chinh và Võ Nguyên Giáp) đặt ra trong
cuốn Vấn đề
dân cày in năm 1940 đều còn
nguyên vẹn cả. Đất chật, người đông. Người thì tiếp tục sinh ra nhưng đất thì
không sinh trưởng. Bình quân đất đai tính trên đầu người ở nông thôn Việt Nam vào loại
thấp nhất thế giới. Với cái đà quy hoạch, dự án, sân golf, resort như hiện nay,
vấn đề sẽ còn gay gắt hơn rất nhiều. Ngay cả vấn đề “chiếm đất, lập đồn điền”
mà Qua Ninh – Vân Đình từng phân tích thì dường như cũng đang tái diễn với
những biến thái phức tạp hơn, dữ dằn hơn.
Nhưng ông cũng biết quy
luật của phát triển, việc công nghiệp hóa, hiện đại hóa là không thể tránh khỏi?
Đúng vậy. Sự phát triển nào cũng có cái giá phải trả. Công
nghiệp hóa và hiện đại hóa càng như vậy. Chỉ có điều, từ một nền nông nghiệp
trồng lúa nước của vùng nhiệt đới gió mùa, phải có cách nghĩ cách làm thế nào
để hơn 70% dân số là nông dân gắn chặt với ruộng đất không bị hụt hẫng khi phải
rời bỏ mảnh đất của mình.Chuyển đổi cơ cấu kinh tế, là chuyện không thể không
làm nếu muốn đất nước phát triển. Không thể hiểu quá đơn giản về chuyển đổi
nông nghiệp nghĩa là biến nông dân thành phi nông, ly nông hay công nhân dịch
vụ. Cái đó có phần đúng, nhưng ruộng đất là lý do tồn tại của nông dân. Quy
hoạch tùy tiện và xô bồ, nhất là khi chen vào trong sự quy hoạch đó là lợi ích
của một nhóm người nhân danh lợi ích quốc gia để thâu tóm đất đai vào tay mình
theo kiểu “cướp
đêm là giặc, cướp ngày là quan” thì hết
sức nguy hiểm. Nguy hiểm thế nào thì chị đã thấy rõ rồi đấy. Nông trường Sông
Hậu, rồi Tiên Lãng, Văn Giang, Vụ Bản… Nhân danh sở hữu toàn dân, lại có công
cụ bạo lực trong tay, khoác bộ áo Nhà nước, một số người cầm quyền thoái hóa
biến chất đang cướp trắng đất đai nông nghiệp, nguồn sống của người nông dân
thấp cổ bé họng nhưng cũng là nguồn lợi nhuận khổng lồ cho các đại gia. Đó là
lý do tại sao khiếu kiện liên miên không dứt, vì đây là chuyện sống còn của
người nông dân.
Đừng quên rằng, ở nhiều nước công nghiệp phát
triển, người ta đang đặt lại vấn đề nông thôn và nông nghiệp. Với nước ta, điều
này càng cực kỳ hệ trọng. Nếu coi nhẹ vấn đề nông dân, nông thôn, hệ lụy sẽ cực
kỳ lớn.
Vậy theo ông, Việt Nam phải đi lên
như thế nào?
Một nước nông nghiệp nhiệt đới như nước ta,
bên cạnh việc phải đối phó với hiểm họa thiên tai như bão lũ thì cũng phải thấy
được ân huệ của thiên nhiên. Canada
họ sáu tháng tuyết phủ, còn nước ta kinh tế nông nghiệp – một nền văn minh lúa
nước miền nhiệt đới – có những thuận lợi hết sức lớn. Nhưng chúng ta chưa đưa
công nghiệp vào được bao nhiêu. Vải thiều của ta ở Lục Ngạn Bắc Giang là một ví
dụ, chậm thu mua là chỉ có đổ đi. Là quốc gia xuất khẩu gạo hàng đầu mà trong
việc thu hoạch lúa thất thoát lên đến 30%. Đầu tư cho nông nghiệp rất kém,
trong khi lấy đất thì rất nhanh.
Viết cuốn sách “Những
nghiên cứu về gia đình Việt Nam ”
dưới góc nhìn khoa học, ông có thấy sự sa sút các giá trị gia đình như dư luận
thường than phiền không?
Gia đình Việt Nam đang ở trong một sự khủng hoảng
rất rõ. Đó là sự mâu thuẫn giữa việc khẳng định sự giải phóng cá nhân, đặc điểm
của xã hội hiện đại, một bước tất yếu của phát triển, với gia đình truyền thống
duy trì tập quán gia trưởng.
Đã có những gì bị mất đi,
thưa ông?
Nếu hiểu theo lối tam đại đồng đường thì mất
rồi. Còn nếu hiểu mối quan hệ cha mẹ – con – cháu giữ được gia phong thì nay
vẫn còn và điều này thật đáng quý. Dù có biến thái, nhưng nó vẫn còn. Nếu ai
lên án việc gìn giữ gia phong thì đó là cực đoan, không đúng. Nhưng chúng ta
cũng không thể cưỡng lại xu thế giải phóng cá nhân.
Ông đã có các công trình
nghiên cứu như “Khảo sát xã hội học về phân tầng xã hội”, cùng các nhà nghiên
cứu nước ngoài nghiên cứu các vấn đề nông thôn Đồng bằng sông Hồng… Sắp tới,
ông có dự định viết công trình hoặc tác phẩm nào nữa không?
Cũng có nhiều suy nghĩ. Sẽ dành phần lớn thời gian để làm một
cái gì đó thuần túy là vấn đề nhận thức của mình thôi. Tôi không có tài văn
chương để viết như các nhà văn. Nhưng có lẽ sẽ suy ngẫm để viết ra một cái gì
đó đã tích lũy trong óc , trong tim mình lâu nay. Nói như cụ Nguyễn Gia Thiều,
tác giả “Cung oán ngâm khúc” : “mùi
tục lụy lưỡi tê tân khổ, đường thế đồ gót rỗ kỳ khu”. Sẽ cố viết một cái gì đó từa tựa như sự tự nhận thức về
chặng đường lịch sử dân tộc ta đang đi, ở góc nhìn rất hẹp của một người nghiên
cứu xã hội học, trung thực ghi lại những bước đường tư tưởng của mình nương
theo chặng đường lịch sử mình đã trải qua.
Tính chất như vậy có thể
gọi là viết hồi ký không, thưa ông?
Có lẽ không nên gọi là hồi ký vì tôi cũng chỉ là một người bình
thường như bao người khác, có gì đâu mà “hồi ký”. Có chăng chỉ viết những cảm
nhận về thời cuộc, nên không gọi là hồi ký cá nhân được. Nhưng tôi sẽ viết suy
nghĩ về thời cuộc thông qua những con người mà tôi có dịp tiếp xúc, đôi lúc tôi
muốn làm sáng tỏ một số điểm lịch sử đánh giá không công bằng. Chẳng hạn như
vấn đề “làm
chủ tập thể” mà thực chất là biểu tỏ
việc không chấp nhận mô hình Xô Viết, càng không khoan nhượng với quan điểm Mao
Ít về “chuyên
chính vô sản” trong đầu óc Lê Duẩn.
Do một ngẫu nhiên, đồng chí Lê Duẩn có nói với tôi về vấn đề này [trong thời
gian tôi tham gia tổ nghiên cứu lý luận do đồng chí Hoàng Tùng làm tổ trưởng]
và yêu cầu tôi suy nghĩ để viết ra dưới dạng tư duy triết học về một phạm trù
mang tính nguyên lý, khi mà, bằng bao hy sinh xương máu, nhân dân đã giành được
quyền làm chủ đất nước, làm chủ vận mệnh của mình. Do tài hèn sức mọn, tôi chưa
làm được điều này như đồng chí ấy đòi hỏi, và đây là một day dứt lớn trong tôi..
Trước những sự kiện lớn
của đất nước, một số đài nước ngoài thường phỏng vấn ông. Đó có phải vì ông làm
việc mình thích như ông nói – tự do suy nghĩ, tự do viết cho mình những điều
suy nghĩ và đưa các ý tưởng lên báo đài chia sẻ với mọi người?
Tôi viết chủ yếu cho báo chính thống. Không viết blog, không báo
mạng vì không đủ sức làm. Chỉ một việc “không chính thống” [!] là trả lời phỏng
vấn cho một số đài nước ngoài. Tôi trả lời rất thẳng thắn và nghiêm cẩn vì tôi
cho rằng đây là một việc có lợi cho đất nước mình . Nói thẳng những suy nghĩ đã
cân nhăc, không nói cho hả giận, cho sướng miệng đâu. Tôi nghĩ chúng ta phải
thẳng thắn. Quá dè dặt và e ngại để rồi quay lưng với việc cần phải làm, dửng
dưng với tội ác thì thật đáng hổ thẹn. Không thể bảo toàn tính mạng theo cách
trùm kín hai tai. Hôm qua, tôi vừa trả lời
phỏng vấn của đài nước ngoài về vụ Văn Giang, tôi nói thẳng là vô cùng phẫn nộ
thấy hình ảnh lực lượng cưỡng chế đánh đập dân một cách tàn nhẫn. Người ta đang
nói dối, vu vạ, song hình ảnh được quay cận cảnh thì chối tội làm sao được. Một
nhà nước nhân danh là của dân, do dân và vì dân mà dùng dùi cui đánh dân, chĩa
súng vào dân thì chẳng còn gì để nói nữa.
Nhưng nay đã biết được
hai người bị đánh dã man đó là các nhà báo của Đài VOV chứ không phải nông dân?
Đánh hai ông phóng viên, điều đó chỉ nói lên
điều nữa là, nhà báo cũng là người dân, hơn nữa họ đi lấy thông tin để bảo vệ
dân, bảo vệ sự thật. Pháp luật và xã hội ủy quyền cho họ phải làm. Không phải
chỉ ở Văn Giang mà biết bao nhà báo bị đối xử như vậy. Nhiều quan địa phương
xem nhà báo là đối nghịch và họ có quyền xâm phạm, ngăn cản, bắt bớ. Họ đã có
thói quen chà đạp lên cả luật pháp từ lâu rồi.
Những bài viết của ông
luôn cập nhật tình hình. Ông có còn lăn lộn đi thực tế nhiều để nghiên cứu như
trước nữa?
Sau khi lên bàn mổ, sức làm việc của tôi chỉ còn một phần ba.
Không đi đâu vì hai lẽ. Thứ nhất là không ngồi lâu được. Cũng không dự hội
thảo, vì trong mười cuộc thì đến chín cuộc là vô bổ. Lẽ thứ hai, vợ tôi yếu,
không thể ở nhà một mình. Tôi ở nhà đọc, viết. Tôi nghĩ rằng đây là cacch tiếp
tục tự học. Nói tiếp tục vì, nếu tôi có được chút ít tri thức và bản lĩnh
nghiên cứu là do tôi suốt đời tự học. Hằng ngày tôi truy cập thông tin trên báo
viết báo mạng, lề trái, lề phải để cập nhật tình hình. Thay vì đọc một mình,
tôi lưu giữ trong một tệp tin, chọn lọc để hình thành mục ĐIỂM TIN MẤY NGÀY QUA
để gửi cho một số bạn bè ít có điều kiện truy cập thông tin hoặc không thông
thạo máy tính để cùng đọc với tôi. Bản đỉm tin này tôi gửi tuần 2 lần vào thư
Năm và Chủ nhật. Làm chuyên này vì tôi hiểu thông tin là một nguồn lực quan
trọng bổ sung sức sống cho bộ óc con người. Không có thông tin, chúng ta chỉ
còn là “mờ mờ
nhân ảnh như người đi đêm” .
Thà đánh lên chỉ một que diêm rồi có thể gió thổi tắt còn hơn nép mình trong
bóng tối.
Ông đã phát biểu nhiều
đóng góp cho việc sửa đổi Hiến pháp tới đây. Có nhiều vấn đề, nhưng xin ông nói
tóm tắt một ý quan trọng tâm huyết nhất?
Những Hiến pháp sau này đều thụt lùi so với
Hiến pháp 1946. Hiến pháp 46 đó thật sự dân chủ, đảm bảo quyền phúc quyết Hiến
pháp của nhân dân, ngăn cấm lộng quyền của nhà nước, đặt pháp quyền lên trên
nhà nước, đảm bảo quyền dân chủ của dân. Hiến pháp 1946 tiến bộ nhất, muốn sửa
thì hãy quay lại học nó, đó mới là học tập Cụ Hồ.
Ngoài các vấn đề chính
trị thời sự ra, ông có những mối quan tâm hoặc niềm vui, giải trí nào khác?
Tôi cũng quan tâm đến văn hóa, nghệ thuật. Tôi
mê bóng đá. Gần đây coi ít đi vì sa đà mất nhiều thời gian. Tivi chủ yếu để xem
bóng đá hoặc thỉnh thoảng theo dõi những bộ phim có kịch bản khá. Tôi thường tự
học, đọc nhiều. Vi tính học sử dụng được, chỗ nào tắc hỏng thì nhờ. Có thể làm
được những việc cần thiết cho viết lách và nghiên cứu như nhận tin, đọc tin,
lấy tin, cắt dán…
Xin cảm ơn ông về cuộc
trò chuyện.
Theo Nguyễn Thị Ngọc Hải/
DNSG cuối tuần
Nguồn : Blog Nguyễn Tường Thụy
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét