Mùa xuân nhớ Bác !
Giới thiệu: Trong
cái chung có cái riêng, và trong cái riêng bao giờ cũng có cái chung. Đó là quy
luật biện chứng, một quy luật bình thường của xã hội. Thế mà một chủ nghĩa, một
chủ thuyết đi nguợc lại quy luật này để đến cuối đời, đại tá nhà văn quân đội
Nguyễn Khải người được giải thưởng Hồ Chí Minh đã phải viết bài : Đi tìm cái
tôi đã mất. Mất như thế nào ? Ai làm mất nó ? Đâu là hệ luỵ ? Muôn ngàn câu hỏi
đuợc đặt ra…
Bài thơ này tôi
viết thật riêng tư nhưng tồn tại trong cái chung của một thời đại. Thơ là tiếng
lòng xót xa cay đắng nhìn lại những gì đã qua và khắc khoải hy vọng về tuơng
lai mong đất nước chuyển mình đi về ánh sáng văn minh
Phần I
Chẳng được nghe
phone giọng Bác cười
Bao năm rồi nhỉ,
quá xa xôi
Những ngày thơ ấu
nơi quê nội
Đã nẵng Bác về giỗ
chạp quê
Ký ức lòng con vẫn
giữ nguyên
Ông Ích Khiêm thuở
ấy bình yên (1)
Xe Jeep nhỏ anh
bước xuống mở cổng
Đứa bé trên xe giữ
vẹn trinh nguyên
Một giếng nước và
một hồ nước lọc
Phía sau nhà, ai
còn nhớ hay chăng ?
Và phía trước một
chiếc hầm tránh đạn
Tuổi ấu thơ con
chơi rúc trốn tìm
Chính giữa nhà
gian thờ nghiêm kín đáo
Tả Thanh long, lấp
lánh bức sơn dầu
Con nghe nói bức
kia anh Thanh vẽ
Anh đã đi rồi,
thương nhớ lòng đau
Tuổi ấu thơ con
nào có biết
Nước Việt buồn
trong khói lửa đao binh
Nơi thế giới tự do
be bờ ngăn đập
Chống sự tán tận
lương tâm dẫu chưa hiện nguyên hình (2)
Tháng tư đen,
tháng tư đen dạo ấy
Miền Nam bị thảm bại
tả tơi
Toàn đất nước yên
bình không tiếng súng
Nào ai hay sự khốn
nạn bắt đầu
Bác mất nhà anh
chị mất tương lai
Dòng thời đại
trượt dài trên hố thẳm
Chủ nghĩa ngoại
lai vô thần thù hận
Áp đặt vào toàn
cõi Việt nam
Chốn lao tù : Bác
trai đã phải vô
Sự giả dối gọi tên
trại cải tạo
Nơi quê nhà : một
mình Bác xoay xở
Vạch đường đi cho
các con mình
Áng sáng tự do,
ánh sáng văn minh
Vượt biển Đông bao
nhiêu người bỏ mạng
Hồng phúc tổ tiên
giữa thời tao loạn
Các anh đi cập bến
yên bình
Diện HO bác trai
cũng ra đi
Và đoàn tụ ngay
trong lòng nước Mỹ
Nhìn lại quê hương
nỗi đau thế kỷ
Khóc lên đi ! đất
mẹ Việt Nam
Mồng 3 tết Ất Mùi
2015
(1)
nhà Bác lúc trước ở đường Ông Ích Khiêm, Đà nẵng
(2)
chủ nghĩa vô thần dẫn đến sự tán tận lương tâm.
Một chính quyền dù tổ chức tinh vi đến đâu cũng không thể xử án được mọi thứ.( Chưa nói đến chuyện xử án đúng sai
). Chính vì vậy toà án lương tâm cần phải tồn tại trong mỗi con người. Toà án
này tồn tại nhớ đức tin, nhờ nguyên tắc tôn giáo. Trong bài diễn văn từ biệt,
George Washington nói “Cả lý trí lẫn kinh nghiệm đều ngăn chúng ta không nên kỳ
vọng đạo đức quốc gia có thể ngự trị khắp nơi mà không có nguyên tắc tôn giáo.
Và thật quả rất đúng rằng đức tính hay đạo đức là suối nguồn cần thiết của
chính quyền hợp lòng dân.” Dân chủ không hẳn là hệ thống chính quyền mà đúng ra
là hệ thống nhằm buộc chính quyền phải khép vào khuôn khổ và không được can
thiệp vào đời riêng; một hệ thống của những sự ràng buộc về quyền lực để khiến
chính quyền lệ thuộc vào những điều quan trọng trong cuộc đời, những nguồn gốc
giá trị thật sự ta chỉ thấy ở trong gia đình và đức tin.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét