Thứ Tư, 13 tháng 6, 2012

“Tôi tin vào quy luật phát triển, vào sức mạnh dân tộc” (bản gốc)


trí thức là người làm những việc chẳng ăn nhập gì đến họ, (s’occupe de ce qui ne le regarde pas). Kỹ sư thì không lo xây cầu, thầy thuốc thì không lo khám bệnh… Tại sao họ lại xớ rớ vào những chuyện không liên quan gì đến họ vậy, tại vì họ cho đó chính là chuyện của họ. Chuyện không phải là của họ mà họ thấy là của họ. Cái thấy đó làm họ trở thành trí thức .
(Jean Paul Sartre)
Giáo sư Tương Lai

Bài đã đăng trên “Doanh nhân Sài Gòn cuối tuần” số 458, thứ sáu 8.6.2012. Vietnamnet đưa lại ngày 9.6.2012 theo bản DNSGCT đã đăng. Dưới đây là bản gốc của người ghi gửi để tôi xem lại, nhưng khi đưa lên báo, tòa soạn DNSGCT cắt bỏ một số đoạn [in màu đỏ], để cho rõ ý của tôi, xin đăng bản gốc đó.
Tương Lai

Giáo sư Tương Lai xuất hiện thường xuyên trên các phương tiện truyền thông, nói lên nhiều suy nghĩ, ý kiến sắc sảo về các vấn đề trọng đại của thời cuộc. Những bài viết của ông thường gai góc, nhưng thẳng thắn và trung thực. Các ý kiến của ông chính xác là góc nhìn của nhà nghiên cứu xã hội học – văn hóa, góp phần tích cực cho sự phát triển dân chủ và tiến bộ xã hội.
Đầu năm nay khi đang nằm viện không tham dự được, ông vẫn gửi bài phát biểu của mình tới hội nghị Trung ương Mặt trận Tổ quốc Việt Nam. Thưa giáo sư, ông vẫn biết nhiều ý kiến nói thẳng ít khi được lắng nghe, vậy điều gì khiến ông kiên nhẫn đóng góp?
Tôi đã từng nói công khai khi trả lời phỏng vấn báo đài nước ngoài, nếu ai cũng ra đi , rồi ở nước ngoài nói thoải mái, tôi thấy không ổn. Còn tôi, cũng chỉ là một người bình thường. Nhưng dù sao tôi cũng là người biết chữ, đọc được, hiểu được, lại là một đảng viên. Chế độ này tồn tại được hay không sẽ có phần đóng góp của tôi,vì đây cũng là xương máu của tôi . Tôi góp phần mình vào công cuộc chỉnh đốn Đảng để làm trong sách cái chế độ mà bao xương máu đã đổ ra để có nó. Không phải bằng việc rao giảng đạo đức suông, mà phải làm như Bác Hồ nói trong Di Chúc ” động viên toàn dân, tổ chức và giáo dục toàn dân” tham gia vào cuộc chiến đấu mà Bác gọi là “cuộc chiến đấu khổng lồ”. Cho nên, việc tôi làm là góp phần đánh thức công luận đặc biệt là trên trận địa văn hóa . Cần hiểu rằng trong văn hóa có chính trị.